Dù đã rất cố gắng nhìn nhận tích cực, mình vẫn chưa tìm thấy điểm cộng nào rõ ràng ở công việc hiện tại – từ lương, chế độ đến môi trường đều cùng một hệ quy chiếu: có thể tồn tại, nhưng không nên gắn bó. Tháng sau, mình sẽ chính thức nói lời chia tay và hy vọng những điều tốt đẹp hơn ở phía trước (vì đằng sau là đủ rồi).
Làm ở đây giống như tham gia một gameshow sinh tồn nơi công sở – chỉ khác là người chơi không được giải thưởng, chỉ được thêm trải nghiệm cay đắng.
Đồng nghiệp thì cực kỳ quan tâm đến bạn. Quan tâm đến từng động thái, từng status, từng lần bạn đi muộn về sớm – vì sao? Vì họ quá rảnh và đời họ không có gì thú vị hơn để làm. Một khi bạn nghỉ việc, bạn sẽ được vinh danh bằng một buổi “bàn tán toàn công ty” – không cần thông cáo báo chí, vẫn viral.
Lương thì đúng kiểu “làm vì đam mê”, sống bằng ánh sáng và niềm tin. Đãi ngộ thì tinh thần là chính, vật chất là phụ – mà vật chất thì... phụ quá.
Công việc lặp đi lặp lại mỗi ngày, chính xác như mô tả trong sách giáo khoa: ổn định, ít biến động và không hề liên quan đến phát triển cá nhân. Nếu bạn muốn trau dồi kỹ năng... chịu đựng, đây là cơ hội tuyệt vời.
Sếp thì truyền cảm hứng – truyền cảm hứng nghỉ việc. Phong cách lãnh đạo theo trường phái "ai giỏi thì ép, ai yếu thì mặc kệ", rất nhất quán và hiệu quả trong việc khiến nhân viên hiểu rõ giá trị thực sự của mình (rất nhỏ).